Rao Vặt Tổng Hợp

Chuyện đời không phải một cuộc đua: Tại sao hạnh phúc không tồn tại ở thì tương lai (phần 1)

“Cuộc đời không phải một cuộc đua mà là từng bước đi được duy trì bằng hiện thực.” ~ Amit Abraham

Tôi dành gần hết quãng đời trưởng thành của mình cho môn thể thao mạo hiểm mang tên chèo thuyền vượt thác.

Cuộc đời tôi chỉ xoay quanh hooc-môn kích thích adrenalin và những cuộc cạnh tranh.

Gần đây tôi có một giấc mơ không thể nào quên được: nhìn thấy mình tham gia một cuộc đua và vượt hẳn lên phía trước hướng đến chiến thắng cận kề.

Tôi tới một chỗ không có biển báo chỉ dẫn tiếp theo phải đi đâu. Nên tôi hỏi ban tổ chức: “Đường đua ở đâu?”

Họ đáp, “Chúng tôi không biết.”

Ban tổ chức không thể nói cho tôi biết đường đua xuất phát từ đâu, bởi vì vốn không có đường đua nào cả.

Đột nhiên tôi khựng lại và nghĩ, “Nếu ngay cả ban tổ chức còn không biết đường đua thì không có cuộc đua nào hết.”

Sau chút bối rối ban đầu là cảm giác nhẹ nhõm tận sâu thẳm trong lòng.

Và tôi tự nhủ, “Mình không cần phải cố quá. Mình không phải thắng ai hết. Không hề có cuộc cạnh tranh nào cả. Ngừng lại thôi. Chỉ cần là chính mình là đủ rồi.”

Rồi tôi tỉnh dậy.

Giấc mơ này trở đi trở lại trong nhiều tuần liền, nó như gửi gắm thông điệp mà tôi đang cần. Ngừng lại thôi. Là chính mình là đủ rồi. Không có cuộc đua nào cả.

Sẽ ra sao nếu như bạn đã có mọi thứ mình muốn? Sẽ ra sao nếu như đây mới là sự thật, và mọi thứ bạn tưởng mình muốn có hóa ra lại chỉ là một ảo tưởng?

Hai tuần trước tôi được mời đi lặn biển.

Tôi tham gia khóa học lấy chứng chỉ lặn từ mười lăm năm trước và cho rằng lặn biển quá nhàm chán, không đủ sự kích thích và cũng không ai cạnh tranh cùng, nên tôi không bao giờ lặn nữa.

Khi nhận được lời mời đi lặn lần này, tôi đã coi đây như một điềm báo và đồng ý.

Là người mới trong lĩnh vực nào đó đòi hỏi sự khiêm nhường. Không biết mình phải làm gì. Không giỏi ngay được. Cảm thấy gượng gạo với các thiết bị.

Nó đặt ra một bài kiểm tra cho lòng tự tôn của chúng ta: “Tôi không biết. Tôi chỉ là người mới. Xin hãy hướng dẫn tôi. Xin hãy giúp đỡ tôi.”

Chăm chú lắng nghe người hướng dẫn nhắc lại mọi tiểu tiết mà tôi được học từ mười lăm năm trước nhưng nay đã quên sạch, tôi thấy đôi chút tổn thương.

Phần lớn cuộc đời tôi sống trong vinh quang là vận động viên chèo thuyền vượt thác hàng đầu thế giới, và đã quen với việc chỉ dạy người khác.

Bây giờ lại hoán đổi vị trí, cảm giác sẽ ra sao?

Không hiểu sao lại thật tuyệt vời!

Hóa ra, tôi không chỉ là lính mới trong môn lặn mà còn là người mới trong cuộc đời này nữa.

Lối sống mới này đòi hỏi tôi phải dừng lại, trở nên vững vàng hơn và học cách chấp nhận tổn thương.

Cảm giác như thế nào ư?

Thực ra là, như được giải phóng vậy!

Tôi thay đổi góc nhìn về môn lặn và vô cùng yêu thích nó. Tôi thấy phấn khích. Niềm đam mê với trải nghiệm mới và đường cong học tập cứ thế đi lên.

Sau hai lần lặn biển thực tế, tôi đã bị cuốn hút hoàn toàn.

Đây chính là điều mà giấc mơ không có cuộc đua nào cả chỉ cho tôi thấy!

Mấu chốt của việc lặn là di chuyển chậm rãi, quan sát càng nhiều càng tốt, giữ bình tĩnh, hít thở và thả lỏng. Không có người chiến thắng, chỉ có những người đạt tới phong độ đỉnh cao trong quá trình trải nghiệm của họ.

Lặn dưới nước cũng như ngồi thiền vậy, không buôn chuyện, không kiêu ngạo. Nhìn thấy những sắc màu ảo diệu, bơi lội cùng đàn cá rực rỡ và trải nghiệm một thế giới hoàn toàn khác biệt, tất cả đều khiến con người ta say mê.

Hai tuần sau đó tôi được mời lần nữa. Chúng tôi thực hiện bốn chuyến lặn tuyệt vời tại bãi lặn đẳng cấp thế giới ở Bali. Tuyệt vời đến khó tin. Tôi tự hỏi bản thân, “Sao mình lại được như bây giờ nhỉ?”

Tôi được như bây giờ nhờ buông tay mọi thứ. Nắm bắt một cách thức giao tiếp hoàn toàn mới với thế giới, và cả với chính mình. Tự hỏi rằng liệu mọi thứ tôi từng coi trọng có thực sự xứng đáng hay không.

Kiến Thức Tổng Thể Nơi Chuyên Mục Dành Riêng Những Tin Tức Tổng Thể Thường Quanh Đời Sống. Được Tổng Hợp Và Chia Sẻ Từ Nhiều Nguồn Khác Nhau.

Kiến Thức 1805 Nơi Chia Sẻ Kiến Thức Của Bạn.

Related Articles

Trả lời

Back to top button