Rao Vặt Tổng Hợp

Nỗi sợ hãi và sự thất bại của các doanh nhân

Tại Thung lũng Silicon, thất bại dường như được coi là một huy hiệu danh dự. Mọi người thường nói về những bài học khó nhằn được rút ra nhưng rất ít khi nói về chuyện học hỏi được gì ngay sau đó. Dưới đây là bài viết về vấn đề này.

Cách đây gần một năm, tôi đã viết một bài ẩn danh có tựa đề “Tôi thấy sợ hãi vì chúng ta đang thất bại”. Đó là cảm nhận của tôi về nỗi sợ hãi vào thời điểm đó.

Nỗi sợ hãi và sự thất bại của các doanh nhân 2

Cho đến gần đây, mọi người vẫn không biết tác giả của nó là ai. Và tôi không muốn bất cứ ai biết nó đã được viết bởi tôi.

Tôi không thể tưởng tượng được rằng gần một năm sau đó, tôi muốn chia sẻ công khai chuyện này. Đây là lần thứ hai tôi gắn tên mình vào một bài viết.

Sau hơn hai năm, với sự trợ giúp từ một vườn ươm tăng tốc khởi nghiệp nổi tiếng, gần một triệu USD tiền tài trợ trong quỹ và nhiều động lực, chúng tôi đã chính thức đóng cửa.

Tôi sợ. Tôi cũng buồn, thất vọng, xấu hổ, bối rối và đặc biệt là cảm thấy kiệt sức. Nhưng hầu hết vẫn chỉ sợ hãi.

Không ai ngoài người đồng sáng lập và tôi biết rằng chúng tôi đang dần sụp đổ. Mất vài ngày để đưa ra quyết định và tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để nói với gia đình mình.

Chúng tôi không thể kiếm nổi một xu dẫu trước đó đã chắc ăn mình sẽ kiếm được một khoản kha khá. Tôi là trụ cột gia đình với người vợ ngày đêm tin tưởng vào việc kinh doanh của chồng nhưng giờ đây, tôi phải nói với cô ấy những điều khó khăn này.

Tiền trong ngân hàng không đủ để giúp chúng tôi trả lãi. Tôi buộc phải nói với gia đình mình sao? Ngân hàng sẽ tới xiết nợ, lấy xe, lấy nhà để tôi và gia đình trong nước mắt nhạt nhòa và đắng cay ư?

Những nhà đầu tư đã tin tưởng vào chúng tôi. Họ tin vào những gì chúng tôi xây dựng và khả năng hiện thực hóa kinh tế dựa trên tầm nhìn được vẽ ra. Giờ đây điều tôi cần làm là nói với họ tiền đã tiêu tan. Họ sẽ tha thứ chứ? Liệu còn bất kỳ nhà đầu tư nào tin vào chúng tôi nữa không?

Cuộc đời sao giờ? Tôi không đủ khả năng để bắt đầu lại từ đầu. Tôi phá sản và thật không công bằng cho vợ tôi khi phải hứng chịu dù cô ấy không có lỗi. Và dẫu nếu có đủ động lực thì tôi sẽ làm gì đây? Tôi tìm việc mới sao? Tôi không thể tiếp tục sống mà không có lương. Nhưng, tôi không thể đi làm nhân viên được, ước gì vợ tôi hiểu điều đó.

Chúng tôi sẽ bị chế giễu vì thất bại chứ? Đáng sợ hơn là chắc gì đã còn ai quan tâm tới chúng tôi? Có lẽ, đó chính là lý do khiến chúng tôi không thể thành công.

Tôi không cần những người thương hại mình, điều tôi cần là thoát khỏi nghĩ suy và cảm xúc này (và sau đó có thể tìm được lời khuyên và câu trả lời cho tất cả). Có lẽ sẽ cần một thời gian dài để hồi phục vết thương khắc sâu.

Cảm ơn vì nghe tôi khóc.

——

Tôi đã chia sẻ với bạn những điều này ngày hôm nay không phải để nhận được sự cảm thông hay khuyên nhủ mà là để những người đồng cảnh ngộ có thêm hy vọng rằng ngày mai sẽ khác.

Kiến Thức Tổng Thể Nơi Chuyên Mục Dành Riêng Những Tin Tức Tổng Thể Thường Quanh Đời Sống. Được Tổng Hợp Và Chia Sẻ Từ Nhiều Nguồn Khác Nhau.

Kiến Thức 1805 Nơi Chia Sẻ Kiến Thức Của Bạn.

Related Articles

Trả lời

Back to top button